Quê hương là để trở về…

-

Một bạn trẻ người Nghệ An đang theo học Đại học Tokyo Nhật Bản có lần trở về quê chơi vài hôm trong 1 kỳ nghỉ mùa hè. Về Vinh, cái nóng của xứ nhiệt đới khiến cậu ta mệt mỏi và thấy khó chịu. Lúc chat với thầy giáo hướng dẫn luận văn, cậu nói “em sẽ đổi vé máy bay để quay lại Nhật sớm, bên này nóng quá”, và đại loại là “sau khi tốt nghiệp, em sẽ cố gắng tìm việc ở Nhật vì quê nhà nghèo quá, thành phố Vinh so với Tokyo thì chênh lệch quá xa về tiện nghi, nên em sẽ ở lại Tokyo tìm việc, tìm đường định cư”.

Bất ngờ thầy nhắn lại, đại loại là “nếu quê nhà nóng như thế, mình phải thấy tự hào. Nóng là đặc sản của quê hương mình, tận dụng cái nóng để sản xuất kinh doanh những cái gì ưa nóng, ví dụ như sấy nông sản chẳng hạn. Phải đi vòng vòng quê nhà, xem cơ hội để xây dựng các toà nhà chọc trời, máy lạnh mát rượi để người dân họ tránh nóng vào đó mà vui chơi mua sắm. Những chỗ nào còn đất trống thì trồng cây xanh, nhân rộng mô hình, khuyến khích người thân trồng cây xanh. Singapore nằm ngay xích đạo, nhưng vì cây xanh nhiều nên luôn thấp hơn Bangkok hay Kuala Lumpur hay Sài Gòn 3-4 độ C, và các toà nhà đều set nhiệt độ máy lạnh mát rượi để người dân làm việc thoải mái. Phải thương dân mình.

Nếu ai cũng chê quê nhà nóng, nghèo…. mà ra đi tìm chỗ tốt hơn, mát mẻ hơn, thì còn gì là tinh hoa nữa. Tinh hoa là phải biến không thành có, biến sỏi đá thành màu mỡ, biết hoang vu thành sầm uất, biến nghèo khó thành phồn vinh. Người Nhật chỉ nể trọng những người tốt nghiệp xong, trở về quê cũ, xây dựng cơ đồ. Còn ra đi tìm chỗ tốt hơn cho bản thân mình, thì trở thành người tầm thường mất rồi”.

Anh chàng xấu hổ, chỉnh đốn tư duy, từ đó, cái nóng và cái gió Lào sao thấy mà thân thương đến thế. Chắc chắn rồi anh sẽ trở về, và thành phố Vinh sẽ có những toà nhà mới mát rượi và cây xanh bóng mát như Singapore. Đó là lý tưởng sống, là ham muốn tột bậc của cuộc đời, chắc chắn anh sẽ không bao giờ rời xa lý tưởng đó. Anh là tinh hoa, phải thương người khác, thương dân. Có trí óc thì phải nghĩ đến muôn người, nghĩ cho muôn người chứ không phải chỉ nghĩ đến lợi ích cá nhân hay gia đình mình như người thường. Thật ra người bình thường, không đáng trách hay chê bai vì năng lực họ chỉ có vậy, tầm nhìn chỉ ở lầu 2 thì sao thấy bao quát được như người có tầm nhìn lầu 81. Vấn đề đáng nói ở đây là những người có đầu óc trí tuệ mà cũng nghĩ lợi ích con con thì thật đáng tiếc, uổng 1 đời tài hoa đi.

Hình phía trên là thành phố Tel Aviv, nơi người Israel dù đi khắp thế giới, dù Harvard hay Boeing có giữ lại, họ vẫn từ chối mà trở về cố hương xây dựng, trồng cây xanh bóng mát, toà nhà cao tầng, xây dựng các nhà máy xí nghiệp để không còn ai thiếu việc làm, tiến tới tạo dựng 1 xã hội có nhiều việc làm và nhập khẩu nhân công từ các nước khác.

Tinh hoa người Nhật, Hàn, Đài, Sin, Do Thái, Du Bai….làm được điều này, họ đều xem việc ra đi là để học hỏi, không đeo bám nước người ta, không đeo bám thành phố lớn, học hỏi hiểu biết xong là lập tức trở về. Ở đâu cũng làm việc được trong thế giới internet ngày nay, chưa có thì mình làm cho có. Hãy bắt chước chú Nguyễn Thanh Mỹ ở Trà Vinh mà trở lại quê nhà, xây dựng công ty, nhà máy, để lại human legacy cho muôn đời sau. Các bạn search thêm về Nguyễn Thanh Mỹ, Trà Vinh… để thấy 1 người tinh hoa cần phải hành động như vậy, chú đã làm được thì mình cũng sẽ làm được. Người Trung Quốc có hàng ngàn chú Nguyễn Thanh Mỹ, người Hàn, Nhật, Dubai…cũng như thế nên họ đã phát triển kinh tế vượt bậc. Trở về với những nhà máy giúp hàng trăm hàng ngàn người có việc làm ngay trên thị trấn quê hương. Đó phải là mission của cuộc đời mình, là mục tiêu tối thượng của mình, nhất định sẽ đạt được.

Source: Tony Buổi sáng

Trieu Tuan
Trieu Tuan
Triệu Tuấn là một ông bố 2 con, tốt nghiệp Tiến sỹ chuyên ngành Công nghệ sinh học tại Nhật Bản. Hiện nay đang công tác tại Trung tâm Xúc tiến đầu tư và hỗ trợ doanh nghiệp tỉnh Cà Mau (iPEC).

Share this article

Recent posts

Popular categories

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

Recent comments